Thú nhân 13-15

, đại điểu phẫn nộ

Lại là một ngày tinh không vạn lí (vô tận), mặt trời gay gắt xuyên thấu qua cành lá thật rậm rạp, chiếu xuống từng vết lốm đốm nhỏ.

Trong rừng gió mát mang theo dưỡng khí tươi mới, an ủi sinh linh thấy khô nóng trong rừng cây.

Thư Cẩm Thiên tự đến ôm Koala một cây đại thụ che trời lớn chừng ba người ôm, chân đạp lên một nhánh cây, quy tốc (tốc độ rùa) mà bò lên trên.

Từng giọt mồ hôi lớn chảy ra, từ từ lăn xuống. Thư Cẩm Thiên nóng đến đầu đầy mồ hôi, hai má ửng hồng.

“Rốt cục bò lên tới , nóng chết.”

Thư Cẩm Thiên ngồi trên một nhánh cây của đại thụ, một tay nắm một nhánh cây bên cạnh bảo trì thân thể cân bằng. Nhìn một tổ chim lớn nhỏ chừng nôi trẻ em cười thấy răng nanh không thấy mắt.

Trong tổ chim có ba trứng chim cở quả bưởi, nằm ở giữa tổ chim. Hắn vất vả như vậy mà bò lên trên cây cao đến bất khả tư nghị này, chính là vì tổ chim này mà đến. Thấy bên trong quả nhiên có trứng, cảm thấy hết thảy vất vả đều đáng giá.

Mẹ đản (như má nó vậy) rốt cục có thể đổi cái khẩu vị, mỗi ngày thịt nướng quả dại ăn tới ăn lui, trong miệng hắn đều sắp nhạt như nước ốc rồi . Vừa lúc ăn cái trứng chim cho đỡ thèm.

Thư Hàn Ngọc miễn cưỡng mà quấn ở nơi hơi thấp một chút của cây, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn giống cái một cái.

Hôm nay dẫn hắn đi ra thông khí, đi ngang qua nơi này, giống cái đột nhiên liền muốn lên cây. Nhìn tại hai ngày này giống cái biểu hiện tốt đẹp, y liền hào phóng cho phép . Giống cái mỗi ngày buồn như vậy là không được, hắn muốn chơi cứ để cho hắn chơi đi.

Tại Thư Hàn Ngọc xem ra, leo cây là chuyện rất đơn giản, giống như đi trên mặt đất mà thôi.

Nếu muốn để giống cái chơi, Thư Hàn Ngọc cũng sẽ không nghĩ đi hỗ trợ. Tuy rằng tốc độ giống cái leo cây thật sự là khiến y không đành lòng nhìn thẳng.

Thư Cẩm Thiên ôm lấy một quả trứng chim, thật nặng.

Bàn tay trắng nõn của hắn có chút vô sách (k bít làm sao). Trứng chim là phải thu vào tay , nhưng nên như thế nào lấy đi nha?

Cúi đầu mắt nhìn phía dưới, nhánh cây từ cao xuống thấp chồng chất đan xen, có loại cảm giác vựng vựng hồ hồ.

Đại thụ này, cách xa nhau mấy mét mới có một hai nhánh cây lần lượt mọc ra, tập trung lại mà nhìn, đều che lấp hết mặt đất. Cơ hồ nhìn không thấy bộ dáng thổ địa đâu hết.

Thư Cẩm Thiên nhìn có chút quáng mắt, khi leo lên còn được, hiện tại leo xuống ngược lại có chút khiếp đảm. Rõ ràng chính là gió nhỏ nhẹ nhàng thổi qua, ở chỗ quá cao lại có chút đong đưa, nhưng với hắn mà nói lại giống như đánh đu vậy, lúc ẩn lúc hiện.

Có khi thân cây hơi lắc lư, Thư Cẩm Thiên đều có chút bị ảo giác sẽ bị bản thân đè gãy.

Tự mình đi xuống đã đủ khiêu chiến nhân tâm, còn muốn mang ba cái trứng chim lớn đến bất khả tư nghị, thật khiến cho người ta đau trứng.

“Hàn Ngọc, ta xuống không được, ngươi có thể tới đón ta được không?”

Không đến bất đắc dĩ, Thư Cẩm Thiên cũng sẽ không cầu đại xà hỗ trợ.

Thư Hàn Ngọc nghe vậy giương mắt nhìn giống cái, đang chuẩn bị nhích người, chợt nghe trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu bén nhọn.

Trên trời có hai đại điểu màu sắc sáng chói nổi giận đùng đùng kêu to, là loài chim ăn thịt, chích điểu.

Hai con chích điểu này chiều cao một thước có thừa, toàn thân du quang tỏa sáng, dưới ánh mặt trời bày ra một loại sắc thái hoa mỹ. Mõ chim màu vàng, cứng rắn lại sắc bén. Hai móng vuốt đồng dạng màu vàng cũng vừa bén vừa dài, hiện vuốt chim đang mở ra, tùy thời cho đối thủ một kích trí mệnh.

Chích điểu vỗ cánh chim màu vàng, nhanh chóng mà chui vào tán cây.

Thư Hàn Ngọc cả kinh, chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của giống cái. Y nhanh chóng trườn về phía trước.

Chích điểu chết tiệt, dám tổn thương giống cái của y, y nhất định phải ăn chúng nó. (hay vợ ăn con người nhằm chim ta được chim ta lại phải ngậm bồ hòn sao)

Đại thụ này cao chừng trăm mét, Thư Hàn Ngọc lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có cách nào lập tức tới bên người giống cái.

Thư Cẩm Thiên đang chóng mặt nhìn thẳng xuống phía dưới, bỗng nhiên nghe thấy phía sau hai tiếng kêu thật bén nhọn, cơ hồ muốn đâm xuyên qua màng tai của hắn. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy hai con chim thật lớn đang tức giận rào rạt đánh về phía chính mình, nháy mắt sẽ đến vọt tới trước mặt hắn.

Thư Cẩm Thiên cả kinh, vội vàng ngửa ra sao, hiểm hiểm tránh thoát một kích hữu lực của đại điểu.

Chích điểu một kích không thành, bật người trở lại bình ổn thân hình. Một con trong đó lại vọt tới, không cho Thư Cẩm Thiên một chút thời gian thở dốc nào.

Thư Cẩm Thiên vội vàng đứng dậy, một tay vỗ vào trên cổ con đại điểu kia. Đại điểu thân thể hữu lực, cho dù trên không trung, cũng rất có lực. Chỉ bị hắn chụp khỏi quỹ đạo, vượt qua người Thư Cẩm Thiên, lướt đi mấy mét.

Thư Cẩm Thiên còn chưa kịp ổn định thân thể có chút mất cân bằng, chợt nghe thấy phía sau có tiếng gió vù vù. Không kịp phản ứng thêm, Thư Cẩm Thiên theo bản năng cuối người, dùng tay phải che chắn.

Cánh tay tê rần bén nhọn, tiếp trên lưng cũng bị vuốt chim cắt qua. Thư Cẩm Thiên thuận tay kéo lấy vuốt chim còn ở trên người hắn, móng vuốt còn chọp trên người hắn, bị hắn kéo một cái, kéo xuống hai mảnh vải dệt, thậm chí còn có chút da thịt.

Thư Cẩm Thiên nhịn đau kéo chặt vuốt chim, dùng sức đập lên cây.

Chích điểu cường hãn chỉ bị Thư Cẩm Thiên đập một cái, dừng lại một giây, liền tránh thoát tay Thư Cẩm Thiên. Không bị thương tích gì, ngược lại bị Thư Cẩm Thiên chọc giận, càng thêm mãnh liệt đánh về phía Thư Cẩm Thiên.

Hô hấp của Thư Cẩm Thiên cứng lại, chật vật mà trợt xuống thân cây, hiểm hiểm tránh thoát một kích mạnh mẽ của chích điểu.

Thời điểm Thư Cẩm Thiên trượt xuống, dư quang khóe mắt phiêu đến tổ chim thật lớn kia.

Thư Cẩm Thiên hai mắt sáng ngời, trứng chim là nhược điểm của bọn nó, có thể lấy tới cứu mệnh.

Chính là hắn vừa mới trượt xuống, làm hắn cách tổ chim xa chút, hiện tại nếu muốn lấy được trứng chim, nhất định phải bò lên lần nữa.

Hai chích điểu đồng thời vọt tới chỗ Thư Cẩm Thiên, Thư Cẩm Thiên lần này đã trấn định hơn rất nhiều, khi đại điểu vừa đến trước mặt hắn, hắn liền nghiêng người một cái, nhân cơ hội bắt lấy vuốt chim của một con, tiếp đó liền dùng sức đập vào một con khác.

Lần này bởi vì là hai đại điểu đánh vào nhau, nên động tác của bọn nó ảnh hưởng lẫn nhau, ngược lại loạn trận tuyến, nhất thời có chút rối ren.

Thư Cẩm Thiên liền nhân cơ hội này bò lên trên, rốt cục trước khi đại điểu tập kích hắn, đến bên cạnh tổ chim.

Chích điểu ổn định thân thể, thấy giống cái này cư nhiên đến bên cạnh sào huyệt, kinh sợ không thôi, thét chói tai liền hướng Thư Cẩm Thiên vọt tới.

Thư Cẩm Thiên vội vàng lấy ra một cái trứng chim, ôm vào trong ngực. Ý đồ muốn uy hiếp đại điểu.

Chính là Thư Cẩm Thiên rốt cuộc đánh giá cao trí tuệ loài chim, chích điểu kia thấy hắn lấy được trứng chim của mình, càng thêm phẫn nộ. Không chỉ không dừng lại, ngược lại càng thêm hung thần mà đánh tới.

Thư Cẩm Thiên cả kinh, đại điểu đã sắp bổ tới trước mặt hắn, hắn muốn trốn cũng không còn kịp rồi. Giơ lên khối trứng chim kia, liền vứt ra bên ngoài.

Đã gần ngay trước mắt chích điểu bật người xoay lại, đánh về phía trứng chim.

‘Hô ~’ Thư Cẩm Thiên nhẹ nhàng thở ra. Còn không đợi hắn lấy hơi, một con chích điểu khác lại hướng đến.

Thư Cẩm Thiên lại vội vàng cầm lấy một khối trứng, trước khi chích điểu điểu bổ tới chính mình, đem trứng chim vứt ra ngoài.

Vì thế một con chim khác cũng đi theo trứng chim bay xuống .

Thư Cẩm Thiên ngồi phịch ở trên cây kịch liệt thở dốc, quần áo trên người bị trảo rách tung toé, vết thương bị trảo róc rách mà chảy máu, nhiễm đỏ ống tay áo sơ mi chữ T màu trắng.

Thư Hàn Ngọc nhanh chóng trườn lên, nhìn đến chính là cảnh tượng như thế này. Giống cái ‘Suy yếu’ mà nằm ở trên thân cây, cũng không nhúc nhích. Trên người hắn một mảnh màu đỏ, hương vị máu tanh cuồn cuộn không ngừng mà từ trên người hắn phát tán, hương vị rất là ngọt ngào, Thư Hàn Ngọc lại chỉ cảm thấy phẫn nộ trước nay chưa có.

Thân rắn bao lấy thân thể giống cái, đưa hắn đến bên cạnh mình. Giống cái vẫn luôn bài xích y, lúc này lại thuận theo mà dán ở trên người y, vô lực mà thở dốc.

Giống cái của mình, bản thân cũng không nở xuống tay nặng như vậy. Cư nhiên để thú loại khác khi dễ như thế, quả thực không thể tha thứ.

Hai chích điểu đuổi theo trứng trứng của mình, vội vàng mà dùng mỏ chim cắn trứng trứng của mình, trứng chim lớn quá mức, không cắn được, lại bị mỏ chim cứng rắn mổ thủng, trước khi tiếp xúc với ôm ấp của đại địa liền mất đi sinh cơ.

Không thể cứu lại con của mình, chích điểu phát ra một tiếng thân khóc bén nhọn.

Mất đi hài tử chích điểu như thay đổi, ánh mắt phẫn nộ mà phóng về phía tán cây.

 

, giống cái càng ngày càng gầy

Tiếng chim bén nhọn vang vọng núi rừng, hòa lẫn tiếng gió vù vù, hung ác mà phóng về phía phương hướng của thú nhân giống cái.

Thư Cẩm Thiên nghe được thanh âm, lập tức cả kinh, phản xạ có điều kiện mà bắn thẳng lên.

Đuôi rắn của Thư Hàn Ngọc cuốn lấy giống cái đang xao động, đem hắn đặt ở phía sau mà che chở.

Thư Cẩm Thiên lúc này mới nhớ tới đại xà đã đến, nháy mắt thả lỏng thần kinh buộc chặt, mềm xuống thân mình.

Thư Cẩm Thiên ngại ngùng nói: “Ha hả, ta giống như rước lấy phiền phức.”

Đuôi rắn của Thư Hàn Ngọc nhẹ nhàng vỗ về giống cái, lấy làm an ủi.

Hai chích điểu một trước một sau đánh tới, chích điểu chợt thấy bên người thú nhân giống cái kia lại nhiều thêm một thú nhân giống đực, hai con rất cả kinh, có chút sợ hãi.

Nhưng bị cừu hận choáng váng đầu óc thư điểu (chim mái) cái gì cũng không để ý, từ trên cao lao xuống hướng về phía linh xà cường đại kia.

Thư Hàn Ngọc ẩn núp trên nhánh cây thấp thấp kia, không lùi mà tiến tới, thân hình khẽ dời, lệch khỏi quỹ đạo chích điểu tập kích, khi chích điểu còn chưa xoay người lại, liền mãnh liệt dựng lên nửa thân trên, như tia chớp há mồm bắt được chích điểu.

Cổ chích điểu bị linh xà đâm thủng, phát ra tiếng kêu to thảm thiết. Giương cánh giãy dụa vài cái, rất nhanh liền mất đi lực đạo.

Hùng điểu (chim trống) chính mắt thấy bạn lữ chết thảm, khóe mắt muốn nứt ra. Thét lên bổ tới.

Con ngươi xanh biếc của Thư Hàn Ngọc lạnh lùng phiết qua, trong con ngươi hàn quang hiện ra. Miệng đang cắn thư điểu cũng không nhả ra, đứng đó mà chờ hùng điểu đến tìm đường chết.

Tại khi hùng điểu cách Thư Hàn Ngọc không đến mười thước, Thư Hàn Ngọc mới phun chích điểu khỏi miệng, thân rắn linh hoạt nhanh chóng đến quỷ dị tránh khỏi tập kích của hùng điểu, cho hùng điểu cùng bạn lữ của nó một kích trí mệnh như nhau.

Giải quyết xong hai con ngốc điểu phiền lòng, Thư Hàn Ngọc vội vàng cuốn giống cái lại, xem xét thân thể hắn.

“Ti! Ngươi nhẹ chút đi, sau lưng đau!”

Vừa rồi Thư Hàn Ngọc vẫn luôn gắt gao quấn lấy hắn, phía sau lưng bị trảo thương bị quấn lấy tràn ra càng nhiều máu, sưng đau.

Thư Hàn Ngọc lấy một địch hai, Thư Cẩm Thiên sợ y phân tâm, liền vẫn luôn chịu đựng. Hiện tại đại điểu bị Thư Hàn Ngọc miểu sát, hắn dưới đáy lòng khen thầm, đồng thời cũng nhịn không được màu hô đau.

Thư Hàn Ngọc nhanh chóng thả lỏng đuôi rắn, vừa rồi quá mức phẫn nộ, cái đuôi buộc chặt quá mức. Vừa thấy thân thể giống cái, vừa rồi chỉ là vài đạo vết trảo màu máu, hiện tại toàn bộ nửa người trên đều in màu máu, ngay cả đuôi của y, cũng dính vào không ít chất lỏng ấm áp.

Tim Thư Hàn Ngọc thốt nhiên co rụt lại, y từ trước đến nay máu lạnh, lại có chút luống cuống khó hiểu. Đuôi rắn nhẹ nhàng an ủi giống cái.

“Ti! Hô ~ đi xuống đi, ở trên cây đặc biệt rất không có cảm giác an toàn.”

Thư Cẩm Thiên sờ sờ vết thương phía sau lưng, lập tức đau đến nhe răng, nhăn lại gương mặt bánh bao.

Thư Hàn Ngọc gật gật đầu, thật cẩn thận mà cuốn lấy giống cái, chú ý không đụng tới miệng vết thương của hắn, liền muốn đi xuống.

“Từ từ.”

Thư Cẩm Thiên lúc này đang kéo một nhánh cây, ngón tay bên cạnh tổ chim.

“Còn có một khối trứng chim nha! Không nên uổng phí. Vất vả như vậy mới lấy được, cũng không thể lãng phí .”

Thư Hàn Ngọc thân hình khựng lại. Nguyên lai giống cái… Là muốn ăn cái này sao?

Thư Hàn Ngọc gật đầu đồng ý, buông Thư Cẩm Thiên ra đi nhặt trứng chim.

Đối với một đại thiếu gia hào môn đã từng mười ngón không dính nước mùa xuân, Thư Cẩm Thiên cho dù có nguyên liệu nấu ăn tốt, cũng làm không ra thức ăn ra dạng.

Hắn tương đối thích ăn trứng chiên, nhưng dưới tình huống không có điều kiện, liền trực tiếp đặt ở trong lửa mà nướng. Trong chốc lát, vỏ trứng đã bắt đầu khô vàng, sau đó ‘Ca xích’ một tiếng, vỏ trứng bị mở nứt ra hai cái khe, từ giữa chảy ra lượng lớn dịch trứng.

Thư Cẩm Thiên thèm ăn canh giữ ở trước đống lửa, thấy thế thương tiếc không thôi. Nhanh chóng dùng tay trái không bị thương điều chỉnh vị trí trứng chim, đem mặt trứng trứng có vết nứt hướng lên trên, không cho dịch trứng chảy ra thêm.

Dịch trứng chảy ra ngoài vỏ trứng, lại kết liễu một tầng trứng da. Không lâu lại dần dần trở nên cháy đen, cho đến hồ thành thán bụi… Đến trứng chim nướng chín thời điểm, vỏ trứng thiếu chút nữa không tán giá.

Mặc dù là trứng chim nướng sắp cháy hết, nhưng đối với Thư Cẩm Thiên chừng mười ngày chưa được đổi khẩu vị mà nói, vẫn là mỹ vị hiếm có.

Lột nơi đã cháy sém, Thư Cẩm Thiên ăn vô cùng thơm, hơn phân nửa trứng chim cở quả bưởi, bị hắn ăn hết sạch. Lại còn hồi vị mà đánh cái no cách.

Hai con chích điểu Thư Cẩm Thiên ăn không vô, nhưng Thư Hàn Ngọc không ăn chim, bởi vì chim lông nhiều, không dễ tiêu hóa. Thư Cẩm Thiên liền chặt ra bón đùi chim ít lông, đặt trên đống lửa nướng. Lưu trữ ăn sau.

Chân chim chín chậm, bây giờ còn đang nướng. Thư Cẩm Thiên phỏng chừng đã chín không sai biệt lắm, lại thêm lửa một lần cuối cùng, liền mặc kệ. Tìm một nơi có tán cây dày rặm, thoả mãn mà ghé vào mặt cỏ được hắn thu thập sạch sẽ mà tiêu thực.

Thư Cẩm Thiên sở dĩ nằm úp sấp, cũng bởi vì miệng vết thương cơ hồ đều tập trung trên lưng, đè không được, đành phải thực không hình tượng nằm úp sấp .

Thư Hàn Ngọc hóa thành hình người, giống như không xương ngồi ở bên người Thư Cẩm Thiên. Bàn tay to trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng đụng vào miệng vết thương sau lưng giống cái một chút. Ngón tay bóng loáng nhẵn nhụi xẹt qua lưng Thư Cẩm Thiên, xúc cảm giống như lông chim đảo qua, Thư Cẩm Thiên cảm giác có chút ngứa.

“Đau không?” Thư Hàn Ngọc đau lòng không thôi, hận không thể tự mình thay giống cái chịu tội này.

Thanh âm trời sinh ôn nhu, phối với ngữ khí đau lòng giờ phút này của Thư Hàn Ngọc, êm tai giống như lời thì thầm giữa tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Thư Cẩm Thiên kinh ngạc, Thư Hàn Ngọc cho tới bây giờ chưa từng đối với hắn vẻ mặt ôn hòa như vậy, bị thương như vậy, khiến hắn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

“Đau.” Thư Cẩm Thiên bĩu môi nói, nói xong, lấy tay trái bụm tim, biểu tình thống khổ.

“Lòng ta đau!”

Thư Hàn Ngọc quýnh lên, liên tục quan sát thân thể giống cái, nguyên lai giống cái còn có chỗ nào bị thương sao? Y cư nhiên chú ý nhiều như vậy, đều không có phát hiện.

Thư Cẩm Thiên hơi hơi trốn tránh, nhưng rốt cuộc không dám trốn quá mức rõ ràng, thân thể chỉ hơi hơi di động một chút.

“Ai ai ai! Sờ cái gì đó? Ta là đau lòng quần áo. Vốn quần áo đã không nhiều lắm, mất đi một bộ a!”

Thư Hàn Ngọc nhẹ nhàng thở ra, thân thể tự giác quấn lấy giống cái, nhưng không dám đụng đến miệng vết thương của hắn, bởi vậy cũng chỉ dùng hai quấn lấy chân Thư Cẩm Thiên, hai tay tiếp tục sờ soạn trên người hắn.

Giống cái so với ban đầu gầy hơn, nguyên bản còn có chút thịt, hiện tại đều sờ không được. Giống cái mấy ngày này đói bụng lắm đi, cư nhiên ngay cả trứng chim cũng chủ ý đến. Không được, y phải cho ăn nhiều hơn, đem giống cái nuôi mập một chút mới được.

Thư Cẩm Thiên đối với hành động của Thư Hàn Ngọc cảm thấy có chút kinh tủng, tay đại xà lạnh như băng tỉ mỉ sờ soạn cơ bắp trên người hắn, làm hắn cảm giác Thư Hàn Ngọc là đang đánh giá hắn có bao nhiêu cân lượng thịt, chỗ nào tương đối ăn ngon vân vân…

“Thiên Thiên rất đói bụng sao? Có phải hay không mấy ngày nay chưa ăn no?”

‘Thiên Thiên’ là Thư Hàn Ngọc sau khi biết tên của hắn, đặt nick name cho hắn. Tuy rằng nội tâm của hắn phun tào không ngừng, nhưng này khi hắn còn đang cố gắng tê liệt cảnh giác đại xà đối với hắn, sau khi yếu ớt phản đối bị hung hăn bát bỏ, đành phải căng da đầu chịu đựng .

“Ân! Mỗi ngày không phải thịt nướng cũng chính là quả dại, ta ăn cả người cũng không tốt. Hiện tại thấy cái gì đều muốn cắn một cái, liền tính ăn không được nhưng đỡ ghiền cũng tốt.” Đặc biệt muốn cắn ngươi! Thư Cẩm Thiên ở trong lòng trộm bỏ thêm một câu như vậy.

Chân dài của Thư Hàn Ngọc mềm như không xương vòng quanh chân Thư Cẩm Thiên vài vòng, chặt chẽ không khe hở. Nguyên lai giống cái lại đói thành như vậy sao? Trách không được lại gầy.

Y trước kia chưa từng tiếp xúc với giống cái, ký ức truyền thừa cũng sẽ không phải ký ức lộn xộn gì cũng truyền thừa xuống, cho nên y cho rằng giống cái chính là sinh vật thần kỳ ăn đặc biệt ít. Thiên Thiên ăn một tháng, bất quá chỉ đủ y ăn một lần .

“Ta đây mang ngươi đi ăn được không, bất quá phải đi rất xa!”

Lời này trước khi nói ra mồm, Thư Hàn Ngọc cũng đã quyết định phải nuôi béo giống cái. Mặc kệ lúc này Thư Cẩm Thiên có nguyện ý hay không, y đều sẽ dẫn hắn đi.

“Thật vậy chăng? Có cái gì ăn? Ở nơi nào?” Thư Cẩm Thiên kinh hỉ ngồi dậy mặt hướng về phía Thư Hàn Ngọc, ánh mắt sáng ngời hữu thần mà nhìn y.

“Đi rồi ngươi sẽ biết. Đó là nơi ta rất thích, rất nhiều nước. Chúng ta có thể cùng nhau chơi ở bên trong. Ngươi cũng sẽ thích nơi đó .”

Thư Hàn Ngọc nghĩ đến tình cảnh như vậy, không khỏi cười đến ôn nhu.

“Vậy thì có cái gì ăn a? Ngươi nói mau a!” Thư Cẩm Thiên vội vàng nói, hắn hiện tại bức thiết mà muốn cải thiện thức ăn, tiếp tục như vậy nữa, không đợi hắn thành công chạy trốn, cũng sẽ đói đến chết trước mất.

“Rất nhiều!”

“Tốt lắm! Ta đi!” Thư Cẩm Thiên ánh mắt tỏa sáng, nói như đinh đóng cột.

 

, đáy biển mỹ lệ như thế, hắn nhất định sẽ thích

Thịt chích điểu ăn ngon ngoài ý muốn, Thư Cẩm Thiên ăn cả hai cái, căn đến sắp thẳng không được thắt lưng.

Trải qua mấy ngày này hiểu biết, Thư Cẩm Thiên phát hiện, Thư Hàn Ngọc phi thường sợ nóng, liền tính đồ ăn chỉ có chút nóng, y cũng không dám ăn.

Ăn xong hai cái đùi chim, hai cái đùi dư lại cũng đã lạnh rồi. Vì thế Thư Cẩm Thiên liền đem thịt dư lại nhịn đau cho Thư Hàn Ngọc ăn.

Thư Cẩm Thiên vỗ vỗ bả vai Thư Hàn Ngọc, ra vẻ hào phóng mà mà nói: “Huynh đệ, có phúc cùng hưởng, chim này là chúng ta cùng nhau đánh, thịt này cũng liền cùng nhau ăn đi!”

Thư Hàn Ngọc nhíu nhíu mày, không thích ăn những đồ ăn kì quái của giống cái. Nhưng chịu không nổi giống cái thịnh tình không thể chối từ, cũng liền nuốt vào đồ ăn giống cái ăn dư như nuốt cả quả táo.

Móng vuốt chích điểu phi thường lợi hại, nhìn Thư Cẩm Thiên như người không có việc gì, nhưng hắn bị thương thật không tính nhẹ, hai vuốt chim ở sau lưng của hắn để lại bốn vết trảo thật sâu.

Trên eo có một vết trảo đặc biệt sâu, có một khối da thịt đều bị vuốt chim sắc bén mang đi. Miệng vết thương hơi hướng về phía hai bên, lộ ra thịt đỏ bên trong, nhìn phá lệ ghê người.

Tay phải bị mỏ chim mổ đến, liền càng thêm nghiêm trọng, miệng vết thương cơ hồ sâu có thể thấy được xương, tay đau đến Thư Cẩm Thiên động cũng không động được .

Thư Hàn Ngọc mỗi khi nhìn thương thế của giống cái, liền sẽ dâng lên một cỗ tức giận ngập trời, nhưng điểu thú khi dễ giống đã bị y giải quyết, còn muốn xả giận thì đã tổ trống chim chết, ngay cả trứng chim đều bị giống cái ăn.

Không có chỗ phát tiết, y cũng chỉ đành đem tức giận đều nghẹn nuốt xuống. Thời điểm quấn lấy giống cái đi ngủ cũng không dám đụng tới nửa người trên của hắn, sợ làm đau giống cái.

Bản thân Thư Cẩm Thiên thì không có gì, bất quá thương thế kia có thể làm cho đại xà không thể chết sống quấn lấy hắn, hắn còn cảm thấy rất đáng . Duy nhất đảo môi (xúi quẩy) chính là hai đại điểu đáng thương kia. Thư Cẩm Thiên yên lặng ở trong lòng đốt một ngọn nến trắng cho đại điểu.

Hai ngày nay bởi vì trên người mang thương, Thư Hàn Ngọc không dám rất quấn chặt giống cái. Thư Cẩm Thiên ngược lại qua vài ngày thoải mái. Liên tiếp tĩnh dưỡng hơn mười ngày, vết thương trên tay Thư Cẩm Thiên mới khép lại không sai biệt lắm.

Chính là tay phải không thể dùng lực, dùng lực chút mà nói thì sẽ ẩn ẩn thấy đau. Thương tổn phía sau lưng cũng sắp khỏi, hiện tại chỉ để lại vài vết sẹo đỏ sậm. Ở trên lưng gầy gò xinh đẹp, có chút phá hư mỹ cảm.

Bản thân Thư Cẩm Thiên nhìn không tới, cũng không lắm để ý, nhưng Thư Hàn Ngọc mỗi khi thấy, đều sẽ cảm thấy đau lòng, ngón tay sẽ vô ý thức mà chạm lên, rồi lại không dám dùng một chút lực.

Sáng sớm không khí hơi lạnh, bao hàm dưỡng khí tươi mát. Ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên, nhiễm đỏ tầng mây phía chân trời, ấm áp núi rừng phấn chấn tinh thần còn mơ màng.

Sương sớm trên ngọn cỏ hoàn toàn biến mất, lưỡi rắn của Thư Hàn Ngọc liếm liếm vết sẹo hình tam giác trên cánh tay Thư Cẩm Thiên, thấy giống cái lắc đầu nói không có việc gì, liền cuốn hắn lên đường.

Thư Cẩm Thiên phấn khởi mà ghé vào trên người Thư Hàn Ngọc, nuốt nước miếng ảo tưởng mỹ thực. Hắn toàn bộ đều mang theo, thời điểm có cơ hội chạy trốn cũng sẽ không để lại hành lý.

Thời gian trong chờ đợi vội vàng của Thư Cẩm Thiên thong thả trôi qua, Thư Hàn Ngọc một đường quân tốc bơi nửa ngày, Thư Cẩm Thiên đều có chút đói bụng, còn chưa địa phương tới Thư Hàn Ngọc đã nói, hắn có chút sốt ruột hỏi: “Còn chưa tới sao, rốt cuộc còn bao xa a?”

Bởi vì Thư Hàn Ngọc chưa nói với hắn khoảng cách cụ thể, hắn chỉ nghĩ so với nơi bình thường đi chơi xa một chút, lại không nghĩ rằng lấy tốc độ của đại xà, đi lâu như vậy vẫn còn không đến. Này vượt qua hắn dự tính rất lớn.

Thư Hàn Ngọc quay đầu lại nhìn nhìn giống cái, thấy hắn có chút hư thoát vô lực, mới nhớ tới thời gian ăn cơm của giống cái sớm đã qua .

Tuy rằng cảm thấy giống cái là một loại sinh vật thực phiền toái, nhưng Thư Hàn Ngọc cũng không có bất luận không kiên nhẫn nào, ở trên đường trảo một con mồi nhỏ cho hắn, uy no rồi tiếp tục bơi đi.

Thư Cẩm Thiên vốn định chờ đến nơi mới ăn, nhưng thấy được Thư Hàn Ngọc không cùng hắn thương lượng đã bắt một con mồi nhỏ, hắn cũng liền đem nướng ăn.

Chính là Thư Cẩm Thiên không nghĩ tới, địa phương Thư Hàn Ngọc đã nói lại xa như thế. Đi lần này chính là mười hai ngày.

Thư Hàn Ngọc ngày đêm liên tục bơi đi, mệt nhọc liền tùy tiện tìm một chỗ quấn lấy giống cái ngủ một giấc, tỉnh lại lại tiếp tục bơi đi.

Mà số lần Thư Cẩm Thiên ngủ nhiều hơn so với đại xà, bởi vì ghé vào trên người đại xà, muốn ngủ có thể ngủ, nhưng chạy đi như thế hắn cũng chịu không nổi.

Sớm biết rằng xa như vậy, hắn cũng sẽ không khinh suất như thế liền đồng ý. Chính là cũng đã đi xa như vậy rồi, lại quay đầu trở về cũng quá mệt, Thư Cẩm Thiên cũng sẽ không ra ý kiến ngu ngốc này.

Đại xà bởi vì chạy đi có chút mệt mỏi, ít dây dưa với hắn rất nhiều, phần lớn đều là quấn hắn liền ngủ. Này khiến Thư Cẩm Thiên có chút may mắn.

Thẳng đến bên tai ẩn ẩn nghe được tiếng nước ‘Ào ào’, phía xa rừng cây cũng dần dần lộ ra ánh sáng. Thư Cẩm Thiên ẩn ẩn đoán được cái gì, không khỏi có chút chờ mong.

Ra khỏi rừng cây, trước mắt Thư Cẩm Thiên rộng mở thông suốt, phía trước là một mảnh nước biển xanh lam, liếc mắt một cái nhìn không đến bờ, đường biển rất xa cùng mây trắng phía chân trời gắn bó thành một đường. Thái dương mãnh liệt chiếu rọi xuống mặt biển dao động, ánh sáng từng điểm từng điểm lóng lánh.

Đến gần, sóng biển mênh mông nhiệt tình vỗ lên bờ, phát ra tiếng nước kích động. Sau đó, lại lưu luyến không tha phủ phục thối lui, giống như sắp chia lìa người yêu.

“Cư nhiên là biển, thật ngoài ý muốn!” Thư Cẩm Thiên hút một hơi, rất là kinh ngạc.

Nước biển xanh lam sóng gió mãnh liệt, kích động ra bọt nước, ở dưới ánh nắng chói chang ngày hè lòe lòe sáng lên. Mộng ảo đến khiến hắn có chút không thể nhìn thẳng. Thư Cẩm Thiên dùng tay che ở phía trên ánh mắt, híp mắt nhìn biển rộng làm hắn yêu thích đã lâu.

Hắn từ nhỏ đã đối với biển có chút hướng tới khó hiểu, cảm thấy biển lãng mạn như vậy, bao la hùng vĩ như vậy. Trong đồng thoại rất nhiều câu chuyện cũng là phát sinh tại trên biển xanh thẳm. Hắn vẫn luôn đặc biệt muốn tận mắt nhìn thấy.

Thẳng đến tuổi hắn khá lớn hơn, một thân một mình tới bờ biển một lần, thấy mặt biển trôi nổi bọt biển còn có rác rưởi, trên bờ cát cũng có rất nhiều lon thực phẩm đóng gói vân vân con người lưu lại, hắn liền tiêu tan. Từ đó về sau chưa từng tới bờ biển nữa.

Không nghĩ tới, lại thấy biển một lần nữa, cư nhiên xinh đẹp như thế, phủ định hắn đã từng thất vọng, lại dấy lên yêu thích đối với biển.

“Thích không?” Thư Hàn Ngọc không biết khi nào, đã hóa thành hình người. Từ phía sau Thư Cẩm Thiên vây quanh giống cái, cánh tay vô thức mà triền miên vuốt ve trên người giống cái.

Đây là tập tính của rắn, Thư Hàn Ngọc hình người cũng như hình rắn của y, đều thích quấn quanh cái gì đó. Đặc biệt là giống cái của y, chỉ cần thấy hắn liền sẽ tự phát quấn lên.

Thư Cẩm Thiên bị Thư Hàn Ngọc gắt gao quấn quanh, mới đột nhiên hoàn hồn. Đại xà đã rất lâu đều chưa dính nị mà quấn hắn như vậy, dẫn đến hắn đều có chút quên đi chấp niệm kỳ quái của đối phương đối với hắn.

Thư Cẩm Thiên xoay xoay thân thể, làm bộ như phải đến gần bờ biển.

“Thích, nơi này thực sạch sẽ, so với biển trước kia ta xem qua quả thực là cách biệt một trời.”

“Thích là được, chúng ta đi xuống bơi lội đi, nơi này rất lớn, chúng ta có thể tự tại mà bơi.”

Thư Hàn Ngọc phi thường thích bơi lội trong biển, trong một năm có hơn phân nửa thời gian đều vượt qua ở nơi này.

Tại trong núi rừng gặp được giống cái, là y mới từ bờ biển trở về không lâu. Cùng giống cái gặp nhau, cũng là duyên phận khó được.

“Được a, nóng chết, đi xuống mát mẻ một chút.” Thư Cẩm Thiên nhanh chóng cởi quần dài, áo hắn căn bản không có mặc, vì thế xoay người cũng chỉ còn lại một cái quần lót màu đen. Liền đạp đạp đạp mà chạy vào trong biển.

Nước biển bị mặt trời phơi đến ấm áp, đi vào cũng sẽ không lạnh lắm, ngâm thực thoải mái.

Thư Hàn Ngọc mặt mang tươi cười đi theo giống cái xông vào trong biển, vui vẻ mà vây quanh giống cái bơi vài vòng, mới quấn lên thân mình trần trụi của giống cái.

Thân thể đột nhiên bị ôm lấy, hơn nữa còn là ở trong biển, Thư Cẩm Thiên đầu tiên là cả kinh, nhìn lại, đúng là Thư Hàn Ngọc.

Trong nước Thư Hàn Ngọc đang ngửa mặt nhìn hắn, cười đến vẻ mặt ôn nhu.

Xuyên thấu qua mặt nước nhộn nhạo, gương mặt thanh tú trắng nõn của Thư Hàn Ngọc, dưới ảnh hưởng của nước gợn lắc lư, lại đẹp đến có chút hư ảo mờ mịt. Thư Cẩm Thiên không biết sao, nhớ tới câu chuyện mỹ nhân ngư.

Mực nước quá thấp làm Thư Hàn Ngọc có chút bất mãn, y ôm thân thể giống cái, bơi đến chỗ sâu hơn.

Thư Cẩm Thiên mặc y kéo bơi, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi dòng nước xẹt qua thân thể. Thẳng đến hắn chợt phát hiện cảnh vật bờ biển trở nên nhỏ bé, mới giật mình phát giác hắn đã cách bờ biển quá xa.

“Mau ngừng, chúng ta bơi quá xa, rất nguy hiểm!” Thư Cẩm Thiên hoảng sợ, đạp đạp chân, dùng tay đẩy đẩy thân thể linh hoạt vui chơi thoả thích của Thư Hàn Ngọc.

Thư Hàn Ngọc cảm giác không sai biệt lắm, cũng chợt nghe lời mà ngừng lại, ôm giống cái cùng hắn triền miên.

Thư Cẩm Thiên có chút sợ hãi nước biển quá sâu, không khỏi có chút khẩn trương.

“Chúng ta bơi trở về một chút đi, nơi này thật sự quá sâu.” địa phương bọn họ vừa tới, đã trở nên nhỏ bé, đại thụ cao lớn đến bất khả tư nghị, cũng trở nên thấp bé, mơ hồ dính thành một mảnh màu xanh, vờn quanh ở ven vùng biển.

Đầu Thư Hàn Ngọc từ trong nước toát ra, oa ở trên vai hắn cọ xát. “Không, trong biển thực thoải mái, Thiên Thiên nếu sợ, có thể ôm ôm ta.”

Thư Hàn Ngọc sờ sờ tóc ướt của Thư Cẩm Thiên, trán dán trán với Thư Cẩm Thiên, bộ dáng rất là thân mật.

Thư Cẩm Thiên biết bơi, nhưng đối với biển rộng nguy hiểm vẫn là có chút sợ hãi. Toàn thân đều bị bao vây ở trong nước, cũng không biết phía dưới có thể đột nhiên toát ra thứ gì nguy hiểm hay không.

“Không, ta muốn trở về.” Thư Cẩm Thiên nói như đinh đóng cột, ngữ khí có chút dồn dập.

Thư Hàn Ngọc nhướng mày, gắt gao quấn lấy thân thể gầy nhỏ của giống cái, lạnh mặt.

“Không được.”

Thư Cẩm Thiên rất bất an, một phen đẩy Thư Hàn Ngọc ra, liền muốn bơi vào bờ.

Thư Hàn Ngọc triệt để trầm mặt xuống, một tay nhanh chóng giữ chặt cánh tay giống cái, gắt gao kiềm lại.

“Ta nói, không được!”

Thư Cẩm Thiên cả kinh, bị thanh âm đột nhiên lạnh lẽo của Thư Hàn Ngọc trấn trụ. Hắn vừa rồi quá mức sợ hãi, quên Thư Hàn Ngọc mới là tồn tại càng nguy hiểm.

Thân thể bị đột nhiên bị kéo lại, Thư Cẩm Thiên giương mắt chỉ thấy Thư Hàn Ngọc mặt âm trầm, cũng cảm thấy không ổn. Đang muốn mở miệng bổ cứu, đã bị đột nhiên mang vào trong nước.

“Ngô ~ ”

Thư Cẩm Thiên không kịp đề phòng, ở trong nước phun ra một chuỗi bọt khí.

Thư Hàn Ngọc mang theo giống cái bơi xuống, mạnh mẽ đem hắn kéo vào thế giới của mình. Đáy biển có rất nhiều cảnh đẹp giống cái chưa từng thấy qua, hắn nhất định sẽ thích.

 

 

19 bình luận về “Thú nhân 13-15”

      1. Không có đâu, tui ở nhờ con bạn, 6h30 mới về, về xong đọc truyện có tình tiết ma quái, cảm thấy nhân sinh sắp thúi hết trơn rồi ;;;v;;;

        Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này