Pháo hôi tuyệt sắc 23

Các bồ tối vui vẻ ợ…em là chương cuối trong ngày ạ!!! ^^


Chương 23 : Đích nữ trọng sinh báo thù văn 09

Edit: Bánh Bao

Tác giả:  Hoài Sắc

 

Giữa sân nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ, các đại thần đều hận không thể đem đầu giấu trong bàn, chỉ cảm thấy chắc chắn là Hoài vương cùng Kỳ Tướng quân làm tức giận thánh nhan, không thấy mặt Sở đế đều đen sao? Thậm chí đều chuẩn bị tốt quỳ xuống hô to ‘bệ hạ bớt giận’.
Nào lại nghĩ, ngồi ngay ngắn trên thượng vị Sở Cẩn Du thế nhưng lãng cười ra tiếng, như không chút nào thèm để ý cử chỉ vô lễ của hai người “Vân ái khanh ngược lại dạy ra một nữ nhi tốt, cầm nghệ xuất chúng a, Vân Cẩm Sắt đúng không? Trẫm ân chuẩn ngươi một yêu cầu, phàm là trẫm có thể làm được, trẫm đều duẫn.”
Vân Cẩm Sắt ánh mắt co lại, nguyên bản chuẩn bị tốt lý do thoái thác bị sinh sôi nuốt xuống, lập tức đứng dậy, tư thái ung dung, khóe miệng cười càng thêm nhu hòa “Hoàng Thượng, tiểu nữ có một yêu cầu quá đáng, vọng ban một đoạn nhân duyên tốt đẹp.” Nói đến đây thậm chí mặt mang thẹn thùng mà trộm liếc về phía Sở Tử Hằng, muốn nói lại thôi.
Xem ở trong mắt mọi người cũng chỉ cảm thán một câu nguyên lai là Hằng vương, cũng không phụ thanh danh phong lưu của Hằng vương, hai người thân phận vẫn tính xứng đôi, như vậy xem thật đúng là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.
Ngồi ở góc Vân Cẩm Tú hung hăng nắm xả một vòng long thỏ trên áo choàng, mắt đẹp tràn đầy thần sắc âm độc tàn nhẫn, ở bóng tối làm nổi bật sự dữ tợn vặn vẹo, chỉ tiếc không ai chú ý tới ả.
Cố An Tước đang cắn một trái nho, mắt đào hoa hơi hơi híp, chất lỏng trong suốt theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, thẳng đến dừng trên xương quai xanh trắng nõn mới bị người nào đó dùng khăn gấm mềm mại nhẹ nhàng lau đi, sau đó lại trân trọng mà xếp lại thật cẩn thận bỏ vào trong lòng ngực.
Cố An Tước thầm mắng một tiếng muộn tao, đầu lưỡi đỏ tươi cố ý trên ngón tay Sở Cảnh Hoài đang uy hắn ở khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Một cổ cảm giác tê dại lập tức làm Sở Cảnh Hoài đỏ mang tai, rũ mi thật lâu không động.
Cố An Tước đắc ý mà khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía nữ tử mỹ lệ đang đứng trước đàn cổ, quả nhiên rất giống Phong Tuyệt Hoa kinh thành đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng năm đó.
Trong bổn văn trọng sinh báo thù này, Phong Tuyệt Hoa có lẽ ngay cả vai phụ đều xưng không làm, nhưng chính là số từ ít ỏi kia lại phác hoạ ra một nữ tử tao nhã không câu nệ thế tục, dám yêu dám hận.
Sở đế đầu tiên là sửng sốt, tiện đà vỗ tay cười to “Ngươi ngược lại tính tình ngay thẳng, như thế, trẫm liền duẫn (chuẫn), hôm nay liền tứ hôn cho Hằng vương cùng……”
Từ ‘ngươi’ còn chưa xuất khẩu, Vân Cẩm Sắt lại đột nhiên quỳ rạp trên đất, giữa mi mục tràn đầy hân hoan “Đa tạ Hoàng Thượng vì Hằng vương cùng tiểu muội Vân Cẩm Tú tứ hôn, thần nữ tạ chủ long ân!”
Ngược lại đem chúng đại thần nguyên bản tính toán chúc mừng Tĩnh Viễn Hầu nghẹn chết khiếp, Sở đế cũng hơi có chút xấu hổ, mày hơi hơi nhăn lại.
Vân Cẩm Sắt lại phảng phất giống như không biết ngây thơ mà tiếp tục kể ra “Tiểu muội thần nữ cùng Hằng vương tình đầu ý hợp, sớm đã tặng đính ước tín vật cho nhau, chỉ vì tính tình e lệ, cho nên tỷ tỷ ta cả gan cầu Hoàng Thượng ban cho một cuộc hôn sự, huống hồ nghe phụ thân nói Vân gia cùng Hằng vương xác thực có hôn ước, như vậy cũng coi như tròn nguyện của lão nhân gia Thái thượng hoàng.”
Sở đế vừa nghe, thấy cũng có lý, huống hồ huynh đệ của mình ngay cả tín vật đính ước của cô nương người ta đều thu, ban hôn cũng không có gì ghê gớm, bàn tay lập tức vung lên, hạ xuống thánh chỉ minh hoàng.
Bên người, thái giám tổng quản Cao công công gân cổ lên cao giọng niệm “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Tự thấy nữ nhi Vân Cẩm Tú của Tĩnh Viễn Hầu Vân Hạo hiền thục hào phóng, ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, Hằng vương đã qua nhược quán, là lúc thích hợp đón dâu, hai người duyên trời tác hợp, trẫm muốn thành toàn cho người, đặc ân Vân Cẩm Tú thành trắc phi của Hằng vương, chọn ngày tốt thành hôn, khâm thử.”
Không đúng, hẳn là Sắt nhi gả cho ta, như thế nào sẽ biến thành Vân Cẩm Tú, Sở Tử Hằng tức khắc sắc mặt trắng bệch, trong mắt rối rắm trăm chuyển, bên hông túi hương đặt ngọc bội long phượng bạch ngọc tức khắc thành khoai lang phỏng tay.
Lúc này hắn sao có thể không biết tín vật đính ước nguyên bản cho rằng Sắt nhi đưa hắn thế nhưng là của Vân Cẩm Tú, khó trách chính mình lúc ấy hỏi Sắt nhi, thái độ nàng lại lãnh đạm như vậy, chính mình còn tưởng rằng là bệnh chung của nữ nhân, dục cự hoàn nghênh, ra vẻ thẹn thùng.
Hiện tại nghĩ lại trên mặt Sở Tử Hằng tức khắc vừa xanh lại trắng, biến ảo không ngừng, lại liếc đến khuôn mặt diễm lệ kinh hỉ dị thường của Vân Cẩm Tú trong lòng càng thêm tích tụ một ngụm oán khí nồng đậm.
Vân Cẩm Tú nguyên bản còn đang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng tiện nhân Vân Cẩm Sắt kia chắc chắn là muốn nương cơ hội này làm Hoàng Thượng tứ hôn cho ả cùng Tử Hằng, mắt hạnh tràn đầy thần sắc oán độc.
Nào biết Vân Cẩm Sắt thế nhưng lại giúp nàng, sắc mặt lập tức đỏ lên, vừa xấu hổ lại vừa vui sướng, trên mặt Vân Cẩm Tú cười đến càng thêm ngọt ngào, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, căn bản không thấy được vẻ mặt táo bón biểu tình nan kham của Sở Tử Hằng.
Vân Cẩm Sắt ánh mắt ôn nhuyễn, tư thái ung dung, thật vừa vặn ngăn chặn khóe miệng cười lạnh rất nhỏ của nàng.
Mắt đào hoa của Cố An Tước một mảnh trong trẻo, nữ chủ này ngược lại thông minh cơ trí, âm thầm tính kế người ta tới không chút nào nương tay. Chờ xem xong tuồng diễn, lại giơ tay lấy điểm tâm, lại phát hiện đĩa nhỏ bạch ngọc trống rỗng.
Sở Cảnh Hoài ngươi lười biếng nha, Cố An Tước vừa định quay đầu rống y một câu, lại phát hiện ra có vẻ gì đó không thích hợp.
Bên tai vang lên tiếng hít thở dồn dập thô nặng của mỗ cầm thú, lưỡi mềm mại trơn trượt ở trên vành tai liếm láp gặm cắn, phần lưng đỉnh một cây gậy cứng rắn nóng hầm hập, nhắm trực tiếp vào giữa kẽ mông mà cọ, đại chưởng lại càng kề sát ở vòng eo, không ngừng lên xuống vuốt ve……
Lại nhìn thấy cặp mắt đỏ đậm phiếm tình dục kia, Cố An Tước có chốc dại ra, ni mã, hàng

này như thế nào lại động dục!?
Sau đó kết quả chính là hai người khi chúng thiên kim ra sức triển lãm tài nghệ trộm chuồn dạng.
Thế cho nên khi Tô Tiện Ninh một thân bạch y vũ y vũ tiên, phi thiên vũ thướt tha kinh diễm toàn trường, vốn định quay đầu mỉm cười với mỗ thiếu niên, bàn kia ngay cả bóng người cũng không có.
Ngược lại An Dung nhìn biểu tình thất vọng ngoài ý muốn của nàng xì một tiếng cười, khuôn mặt minh diễm với độ cung ác ý ở khóe miệng “Nha, Chiêu Ninh Quận chúa đây là đang vội vàng tìm Kỳ Tướng quân sao, thật là không khéo, vừa vặn ở thời điểm ngươi khiêu vũ người đã đi rồi.” (điệu múa phi tiên vũ…….k bít nhỏ này múa ra sao chứ xem trên youtube thấy quá hở han k giống với TQ thời nho giáo) (mị thích An An này na)
Tô Tiện Ninh cũng không tức giận, hành một cung lễ đoan trang, thướt tha trở lại chỗ ngồi, ngược lại Sở đế có chút xem thất thần, An Dung thấp a một tiếng.
Vân Cẩm Sắt rút ra khăn gấm màu lam xoa xoa bên môi vô ý dính rượu, chờ tầm mắt dừng ở góc phải bên dưới khăn gấm thấy một cành trúc diệp màu xanh biếc, biểu tình đột nhiên trở nên có chút hoảng hốt, khuôn mặt như ngọc bỗng nhiễm một mạt đỏ ửng nhẹ nhàng.
Ngồi ở bên cạnh, Tĩnh Viễn Hầu quan tâm mà mở miệng dò hỏi nàng, Vân Cẩm Sắt cuống quít đem khăn gấm kia gắt gao nắm chặt ở trong tay, chỉ mượn cớ nói chính mình không thắng rượu lực, thân thể không khoẻ.
Vân Hạo thấy nữ nhi sắc mặt tái nhợt, lập tức liền muốn cùng Sở đế đệ sổ con xin lui về.
Vân Cẩm Sắt trong lòng ấm áp, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, phụ thân đối nàng vĩnh viễn là quan tâm như vậy, cho dù kiếp trước chính mình làm hại Tĩnh Viễn Hầu phủ cuối cùng lụi bại bất kham, hốc mắt hơi hơi có chút ẩm ướt.
Con ngươi nhất quán lạnh lùng của Vân Cẩm Sắt khi nhìn về phía Tĩnh Viễn Hầu lại tràn đầy nhu hòa, tính tình nhẫn nại mềm giọng khuyên giải an ủi vài câu, Vân Hạo ruốt cuộc mới đáp ứng để Thu Văn bồi nàng trở về.
Ẩn trong bóng đêm, một đôi mắt phượng khí phách sắc bén, mang theo hoang mang khó hiểu rối rắm vui mừng ai oán phiền muộn đủ loại cảm xúc phức tạp, cùng với tình yêu thật sâu ngay cả chính mình cũng không phát hiện, thẳng đến nhìn thấy khăn gấm bị Vân Cẩm Sắt nắm thật chặt kia biểu tình tức khắc nhu hòa xuống, quyến luyến mà triền miên.
Tùy ý tìm một lý do ly khai Thu Văn, lúc này đứng ở sau núi giả Vân Cẩm Sắt tự nhiên do dự, nửa bước đi ra lại khó khăn thu trở về.
Cung đình dâm loạn chính là tội lớn, vạn nhất đó là Phi tần được sủng ái, chính mình một thần nữ trộn biết được loại sự tình này cho dù là cố hết sức lấy lòng, nếu Đế vương vì che dấu cọc gièm pha cung đình này, người trông thấy nghĩ đến cũng khó thoát một kiếp.
Đang lúc Vân Cẩm Sắt quay đầu muốn đi, lại nghe được một tiếng ngâm khẽ cực dụ hoặc phiêu ở bên tai, giống phiến lông chim, siêu lòng người nghe.
Vân Cẩm Sắt lấy lại bình tĩnh, khôi phục vẻ mặt biểu tình lạnh lùng, thật cẩn thận từ khe đá của núi giả vọng qua, nháy mắt mắt phượng tràn đầy kinh ngạc.
Kia thật là lạnh nhạt cao ngạo, bất cận nhân tình trong lời đồn__ Hoài vương? Là có người giả mạo đi?
Chỉ thấy trong sơn động chặt hẹp, hắc y nam tử đang dùng hai tay rắn chắc vây quanh bạch y thiếu niên, hai người gắt gao dán vào nhau.
Phần lưng thiếu niên đặt trên vách đá, một đôi chân thon dài trực tiếp câu bên hông nam tử, bàn tay to của nam tử từ tư thế này, xâm nhập từ bên dưới.
Hai người nghiền chuyển hôn môi, quấn quanh, biến hóa các loại góc độ, tiếng mút hôn ái muội tại trong không gian phong bế bày tấm tắc rung động, một sợi chỉ bạc theo khóe môi tương giao mà chậm rãi chảy xuống, thẳng đến hoàn toàn đi vào cổ áo.
Nam nhân tuấn dật phi thường, thiếu niên xinh đẹp vô song, hai người thần sắc đều cực kỳ ôn nhu thâm nhập, lưu luyến mà quấn quýt si mê, hình ảnh không chỉ không ghê tởm, ngược lại bất ngờ rất tốt đẹp, trực tiếp làm người xem đến mặt đỏ tim đập, hận không thể đập đầu vào tường, rồi lại không đành lòng dời đi tầm mắt.
“Nột ~ ngươi xem đủ chưa?” Một đôi mắt đào hoa trong trẻo gợn sóng mênh mang, nhẹ phiêu liếc về phía Vân Cẩm Sắt, đuôi mắt bởi vì động tình nhuộm ra màu hồng cực đậm.
“Lăn!” Còn không đợi Vân Cẩm Sắt phản ứng lại, nam nhân nào đó bởi vì ‘ ăn cơm’ bị đánh gãy đã đen mặt lạnh băng băng mở miệng, ánh mắt sắc bén vô tình.
Cùng lúc đó, làm trượng phu tốt tri kỷ mỗ Hoài vương đương nhiên không quên đem tiểu ái nhân mê người vô cùng nhà mình chặt chẽ ngăn trở.
Vân Cẩm Sắt tức khắc cảm giác gió lạnh sưu sưu, Hoài vương đây là dáng vẻ giây tiếp theo liền muốn nhào lên tới đem mình xé nát đi, nhưng chân mềm bất động a, tiết tấu trắng trợn muốn chết, vì cái gì muốn phát hiện gian tình của hai vị này, thật là lòng hiếu kỳ hại chết người a, Vân Cẩm Sắt trong lòng yên lặng rơi lệ.
Cố An Tước ngược lại xì một tiếng cười lên, bẻ qua mặt dục cầu bất mãn của Sở Cảnh Hoài, thật mạnh hôn lên môi mỏng tước bạch của y, đôi chân ở bên hông cũng dùng sức kẹp chặt, vạt áo dưới phen lôi kéo càng thêm lộ ra đầu vai trắng nõn mượt mà.
Ái nhân chủ động như vậy, dụ hoặc như vậy, làm một nam nhân bình thường sao có thể nhẫn được, vì thế Sở Cảnh Hoài lấy thế công càng mãnh liệt hôn lại.
Hai người tiếp tục triền triền miên miên, môi lưỡi tương giao, hôn đến trong không khí đều phiêu đãng cổ khí vị nóng cháy.
Vân Cẩm Sắt yên lặng cấp cho mỗ thiếu niên hôn đến mê muội nhưng đôi mắt đào hoa vẫn nhìn nàng cười đến quyến rũ này phát một thẻ người tốt, kéo hai chân mềm nhủn, khuôn mặt nóng bỏng ửng đỏ, dịch từng bước một mà rời khỏi địa phương ngọt nị đến không thể tưởng tượng này.
Ánh trăng sáng tỏ, Vân Cẩm Sắt mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đứng ở tại chỗ chờ nha đầu Thu Văn kia đem áo choàng lấy tới cho nàng.
Một đạo hắc ảnh nghênh diện chụp xuống, ngẩng đầu đó là khuôn mặt nam tử dán đến cực gần, khuôn mặt tuấn dật cùng Hoài vương có ba phần tương tự vừa thấy liền biết là xuất phẩm hoàng gia, màu da cổ đồng gợi cảm, một đôi mắt phượng hơi xếch đen như điểm mực, tự nhiên mà lộ ra thanh quý cùng khí phách, mũi cao thẳng, môi đỏ dày mỏng vừa phải mang mạt cười xấu xa.
“Cẩm Sắt, ngươi đang nhìn cái gì nha?” Một thân vàng nhạt áo choàng vàng kim làm thân nam tử như ngọc thụ, thon dài đĩnh bạt, bên hông dùng chuỗi ngọc trụy hồng cùng khối ấm ngọc trắng, ẩn ẩn lộ ra ánh huỳnh quang, vừa thấy liền biết không phải vật phàm.
Tựa hồ bởi vì Vân Cẩm Sắt vẫn luôn không đáp lại, nam tử chọn mi, rất có hứng thú mà liếc mắt nhìn địa phương Vân Cẩm Sắt đi tới, một núi giả, tựa hồ không có gì hiếm lạ.
“Sở Quân Diệp, chúng ta đi dạo tiết Hoa đăng đi!” Vân Cẩm Sắt ánh mắt nhiều lần biến hóa, khẽ cắn môi, ném xuống một tia e lệ cuối cùng trong lòng, giơ tay túm chặt nam tử trước mặt liền hướng cửa cung mà đi.
Sở Quân Diệp tuy rằng là đệ đệ của tra nam Sở Tử Hằng kia, thậm chí ngay từ đầu chính mình cũng là hoài nỗi lòng giận chó đánh mèo mà lạnh như băng đối đãi hắn, chính là, Sở Quân Diệp cũng không có chỗ nào có lỗi với mình, thậm chí còn ra tay giúp mình vài lần.
Tóm lại, Vân Cẩm Sắt mềm lòng, nàng có thể khẳng định nếu mặc kệ Sở Quân Diệp đi qua, đại khái sẽ phát sinh thảm kịch hoàng cung đẫm tươi huynh đệ tương tàn đi.
Sở Cảnh Hoài kia tính tình lạnh nhạt trước kia ai cũng không để bụng, hiện tại ngược lại có một thiếu niên đặt ở đầu quả tim, nhưng vì cái gì cố tình lại là bạch nguyệt quang trong lòng chúng nữ tử khuê các, kẻ thù của ta kiếp trước___ Kỳ Tây Linh a, Vân Cẩm Sắt yên lặng ưu thương.
Sở Quân Diệp, một vị Vương gia nhỏ nhất của Đại Sở, sau khi trưởng thành liền không thích cùng nữ tử ở chung, bởi vì ghét bỏ các nàng dáng vẻ kệch cỡm, một thân mùi vị son phấn nùng nị mười phần sặc người. (nùng nị: nồng ngấy)
Cứ thế tới gần hai mươi rồi mà vẫn như tứ ca Hoài vương của hắn giữ mình trong sạch, không có chính phi trắc phi, thậm chí không có thị thiếp.
Sở Quân Diệp cho dù không bất cận nhân tình như Hoài vương, bên người cũng có một hai nha hoàn kiều mĩ, nhưng cũng chỉ hầu hạ cuộc sống hàng ngày, làm điểm tâm kim chỉ mà thôi.
Phàm là nữ tử cung đình đều là nhân tinh, nha hoàn đi theo bên người Sở Quân Diệp một đạm nhiên, một ôn nhu, vạn không có ý tưởng hồ ly tinh bò lên trên giường chủ tử, an phận dị thường, nên cũng không khiến Sở Quân Diệp chán ghét.
Thẳng đến gặp được người trong vận mệnh kia, Sở Quân Diệp mới chân chính biết tình là vật gì cùng với nỗi khổ tương tư.
Bị Vân Cẩm Sắt lấy tư thái dã man thô bạo kéo đi Sở Quân Diệp hoàn toàn không màng hình tượng, một bên gương mặt phiêu hồng một bên nhộn nhạo vạn phần.
Trời, quá tốt đẹp, Sắt nhi nhà ta chủ động dắt tay ta, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật a, về nhà sau đó là ba ngày không rửa tay hay là một tuần nha? Thật rối rắm. (cưng chết thiệt chứ >.<)
Vì thế, cung yến liền ở chúng nữ ra sức biểu diễn lại phát hiện vai chính muốn thông đồng sớm đã mất tích, bị tứ hôn đối tượng Sở Tử Hằng cùng Vân Cẩm Tú tâm tư khác nhau mà kết thúc.
Mà lúc đó, Kỳ Tây Linh đang cùng ái nhân nhà hắn ở sơn động nhĩ tấn tư ma, Về phần Vân Cẩm Sắt? Nàng đại khái lôi kéo Sở Quân Diệp ‘ngọt ngào’ mà dạo tiết hoa đăng đi.

7 bình luận về “Pháo hôi tuyệt sắc 23”

  1. Tg này nữ chủ cũng hơm có bánh bều bạch liên hoa não tàn vân vân nhỉ =))))))) biết suy nghĩ lắm, còn nv qua đường cũng lắm người chu choe phết

    Đã thích bởi 1 người

  2. “Hình ảnh không chỉ không ghê tởm, ngược lại bất ngờ rất tốt đẹp, trực tiếp làm người xem đến mặt đỏ tim đập, hận không thể đập đầu vào tường, rồi lại không đành lòng dời đi tầm mắt” => cái này giác ngộ của hủ nữ nha~~~

    Đã thích bởi 2 người

  3. …* câm nín * … người ta đằng kia đấu nhau đến ngươi sống ta chết hai anh đằng này diễn tuồng tú ân ái ngọt đến sâu răng chói mù mắt chó thiệt là vãi chưởng…
    p/s: lần này sao bỗng thấy nam nữ chính dễ thương quá dị cà ?! Còn bài đặt đập đầu vào tường , phát thẻ người tốt , trung khuyển một tuần không rửa tay

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này