Độc đương trọng lai 25

Tui đăng thiếu mà đó gì không ai phát hiện vậy trời???!!!!!!!!


Chương 25:: Thành viên mới

 

Một đường chạy như bay đi ra ngoài cả xe người đều không nói gì, chờ sau khi lái khỏi hơn mấy cây số Phong Thược Hàm mới tìm một địa phương yên lặng không có tang thi dừng xe lại.

 

Chỗ ngồi phía sau, thiếu niên nhìn bên ngoài một chút vùng vẫy một hồi đang muốn muốn mở miệng, lại thấy Phong Thược Hàm cũng không thèm nhìn mình đẩy cửa xuống xe, động tác lưu loát đi đến cốp sau lấy ra rau dưa gạo trắng nguyên liệu nấu ăn đến chỗ đất trống bên cạnh xe không xa nhóm lửa liền bắt đầu làm cơm, xem động tác trôi chảy kia thoạt nhìn như là tập mãi thành quen, lại nhìn phản ứng của Phong Trảm Liêu cùng Lục Mộc cũng là bộ dáng hằng ngày rất chi bình thường.

 

Thiếu niên:… Cho nên nói khi tận thế vẫn bảo trì thói quen một ngày ba bữa rốt cuộc là có nghị lực cỡ nào a.

 

“A, ngươi tên là gì?” Lục Mộc thấy Phong Trảm Liêu đi theo Phong Thược Hàm, nhàm chán đơn giản nâng cằm cùng thiếu niên trò chuyện.

 

“… Không cần thiết.” Thiếu niên rũ mắt, biểu tình nhàn nhạt.

 

“Đều là mặt than giống nhau, ngươi và Phong tiểu thúc chênh lệch thật là lớn.” Lục Mộc chu mỏ dùng bề ngoài tiểu Loli rất có tính lừa gạt của nó đến xem quả thực là manh không chịu nổi.”Tuy rằng không có biểu tình gì, thế nhưng Phong tiểu thúc rất tích cực ni ~ học tập y nhiều một chút a.”

 

Thiếu niên ánh mắt nhẹ hẵn chuyển qua trên người Phong Thược Hàm đang cùng Phong Trảm Liêu nói chuyện ngoài cửa sổ, đôi mắt như nước đọng mang tới từng tia gợn sóng.”Nếu như có thể có một chút giống… Là tốt rồi.”

 

Thành công bắt được trong mắt hắn một tia di động nhỏ bé tên là ‘Ước ao’, Lục Mộc hé miệng nở nụ cười thoải mái đưa tay ra hướng hắn nói “Ta gọi là Lục Mộc, ngươi có thể gọi ta là Mộc Mộc hoặc tiểu Mộc. Làm trao đổi mời nói cho ta tên của ngươi, bằng không ta phát thệ tuyệt đối sẽ không ở lúc ta liên tục phiền ngươi mà tới giải vây.”

 

… Thực sự là cây ngay không sợ chết đứng mà uy hiếp.

 

Cuối cùng cũng không biết là bị nụ cười đầu độc hay là nguyên nhân gì khác, hắn đưa tay ra nắm lại nói “Ta gọi là Túc Ngoan.”

 

Ở trong thế giới của hắn, tất cả đã ngưng hẳn ở trong xe khiến người khó thở kia.

 

Ở lúc tuyệt vọng sau cùng hắn sẽ chọn ở một giây trước khi tang thi nhào vào không chút do dự cắt cổ họng của chính mình nắm giữ tử vong ở trong tay chính mình, mà số mệnh của hắn ngay ở một khắc đó đã xảy ra chuyển biến.

 

Túc Ngoan cảm thấy đời này đều sẽ không quên ở thời điểm bị không chút lưu tình vứt bỏ ở trên xe yên lặng chờ chết thì có người dứt khoát kiên quyết đem hắn lôi ra cảnh khốn khó kia, cùng với người trước mặt mỉm cười ấm áp cùng chủ động đưa tay với hắn này, hắn nhất định sẽ nhớ cả đời… Dù cho cuối cùng vẫn sẽ bị vứt bỏ cũng sẽ không quên.

 

“Lục Mộc” Phong Thược Hàm đi tới bên cạnh xe gõ gõ cửa kính xe “Xuống dùng cơm.” Sau đó y liếc nhìn Túc Ngoan tay trong tay với Lục Mộc trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ “Còn có bằng hữu của ngươi, nếu không tiện thì dùng khô lâu đi.”

 

“Được rồi, Phong tiểu thúc.” Lục Mộc nở nụ cười đáng yêu, lập tức quen cửa quen nẻo gọi khô lâu tiểu đệ.

 

Chờ bọn hắn dằn vặt xuống xe, Phong Trảm Liêu cùng Phong Thược Hàm cũng đã ngồi ở một bên rồi.

 

Lục Mộc ngồi xổm ở bên cạnh bọn họ động tác đặc biệt thục nữ, thục nữ đến khiến Phong Trảm Liêu đều hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn nó.

 

Có thể là chuẩn bị cho vừa nãy vận động tiêu hóa quá nhiều, Phong Thược Hàm ninh một nồi cháo gạo trắng đặc biệt sền sệt, mùi thơm phân tán đồng thời ăn vào ấm vô cùng đặc biệt thoải mái. Lục Mộc uống một hớp lớn biểu tình các loại hạnh phúc “A, quả nhiên là cùng Phong tiểu thúc có thịt ăn ~ nhân sinh viên mãn, bất quá nói đi nói lại, dùng nồi cơm điện mà nói không có cách nào biến thành như vậy đi?”

 

Phong Thược Hàm bình tĩnh từ trên xe việt dã kéo xuống một sợi giây điện cùng nó không thấy… Nồi cơm điện. Lục Mộc: “……” Nói thật nó thật lòng không biết nên làm sao phun tào Phong Thược Hàm loại thái độ không một chút nào như là từng trải tận thế sinh tồn này đây…

 

“Không hợp khẩu vị sao?” Phong Thược Hàm ngẩng đầu nhìn Túc Ngoan vẫn luôn không nhúc nhích, từ sau khi Lục Mộc dùng khô lâu hiệp trợ hắn xuống xe đứa nhỏ này vẫn bất động cũng không nói, đem cái trò chơi ‘Ta là Mộc Đầu Nhân’ này chơi là vô cùng nhuần nhuyễn.

 

“… Không ” Túc Ngoan âm thanh rất bình tĩnh “Chỉ là, cảm thấy không cần thiết thôi.”

 

“Ôi chao, thực sự là tính cách biệt nữu.” Phong Trảm Liêu chống đầu nghiêng dựa lên người Phong Thược Hàm.

 

Lục Mộc nhai nhai chân giò hung khói nghiêng đầu “Sẽ không phải là đang lo lắng đi?”

 

“……” Đôi mắt Túc Ngoan giật giật.

 

Phong Thược Hàm không nói lời nào, nhàn nhạt dời tầm mắt —— tính cách tự ti như Túc Ngoan, một khi không có đối tượng thích hợp kia cũng thật là không có cách nào khai thông, rất dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

 

—— thế nhưng khai thông rồi, vậy sẽ tốt hơn nhiều.

 

“Không cần lo lắng ~” Lục Mộc kéo tay Túc Ngoan, cười đến mức vô cùng xán lạn “Phong tiểu thúc là người rất tốt, ta cũng là được nhặt về, nếu như Phong tiểu thúc cùng Liêu ca không mang ta đi phỏng chừng ta bây giờ còn bị vây ở Văn thị.”

 

Túc Ngoan bình tĩnh theo dõi nó, sau một hồi chuyển hướng tới Phong Thược Hàm “Tại sao nhất định muốn cứu ta?”

 

Phong Thược Hàm đối mặt hắn chất vấn rất là hờ hững “Nói ra, ngươi sẽ nghe theo Lục Mộc ăn cơm thật tốt?”

 

Túc Ngoan tầm mắt có chút né tránh “Ta đối với ngươi không có tác dụng lợi dụng gì, cho nên không cần thiết lại cho ta này đó hi vọng không cần thiết.”

 

“Đây là kiến giải của cá nhân ngươi?”

 

“Ta nói là sự thực!” Túc Ngoan ngữ khí thoáng kích động một chút, sau đó lập tức hắn liền vô lực đem vai xụ xuống bất đắc dĩ nở nụ cười khổ “Ta là một kẻ tàn phế, rất rõ ràng chỉ có thể cản trở còn là phế vật làm gì cũng sai.”

 

Phong Thược Hàm chú ý tới tay hắn đặt ở trên đùi của chính mình ở khẽ run.

 

“Bởi vì hành động bất tiện cho nên nói như vậy?” Phong Thược Hàm quan sát một chút hai chân của hắn, tỉ lệ rất đồng đều cũng không có chỗ nào không hài hòa.

 

Túc Ngoan cúi đầu cười một tiếng “Ta từng bị tai nạn xe, cẳng chân trở xuống hoàn toàn không có cách nào hoạt động. Thân thể như vậy sinh tồn ở tận thế sợ rằng đối với các ngươi sẽ không có ích lợi gì.”

 

“Xác thực, chúng ta sẽ không mang theo người không có tác dụng.” Phong Thược Hàm nhìn chăm chú vào hắn “Thế nhưng nếu như ta nói ngươi đối với chúng ta hữu dụng, ngươi vẫn sẽ nghĩ như vậy sao?”

 

“…” Đồng tử Túc Ngoan biên độ nhỏ run rẩy.

 

“Loại dị năng phòng ngự kia, cùng với phương diện máy vi tính của ngươi.” Phong Thược Hàm từ ô chứa vật lấy ra túi laptop dày nặng kia đặt ở trước mặt hắn “Chúng ta cần một đồng đội có thể lợi dụng internet phát hiện số lượng tang thi ở phụ cận, đương nhiên, sức mạnh phòng ngự không hề tuyệt đối đối với ta mà nói quá mức ngu muội.”

 

Biểu tình Túc Ngoan hơi kinh ngạc “Làm sao ngươi biết ở bên trong là thiết bị điện tử?” Hắn cũng không nghĩ ở thời điểm vừa rồi lao khỏi vòng tang thi Phong Thược Hàm còn có thời gian đến xem trong túi có cái gì.

 

“Thuật nghiệp có chuyên môn riêng, dị năng của ta cùng hướng với chuyên môn của ta, nếu như ngươi nguyện ý ta sau này còn có thể dạy ngươi.” Phong Thược Hàm buông tay, không thèm để ý chút nào vứt ra mồi nhử lớn.

 

“Nhưng năng lực phòng ngự của ta chẳng hề mạnh.” Cảm xúc Túc Ngoan có dao động tương đối rõ ràng.

 

“Người chung quy phải có quá trình trưởng thành không phải sao?” Lại một đòn trúng đích.

 

“………” Túc Ngoan cụp mắt, đáy mắt tràn đầy giãy dụa.

 

“Coi như là đang lợi dụng ngươi cũng được ” Phong Thược Hàm nghiêng đầu “Ít nhất như vậy ngươi có thể chứng minh chính mình có giá trị, cũng không phải cái gì ‘Phế vật làm gì cũng sai’.”

 

Như là phá vỡ cái gì ma chú dường như, Túc Ngoan hai mắt sáng ngời, hắn ngẩng đầu lên lăng lăng nhìn Phong Thược Hàm.

 

“Ta không phải… Phế vật sao?”

 

“Cái này phải xem chính ngươi, ít nhất chúng ta cảm thấy không phải.” Phong Thược Hàm vỗ vỗ tro bụi không tồn ở trên quần lạnh nhạt đứng dậy, cuối cùng ném thêm một câu “Còn chân của ngươi, A Liêu có thể giúp ngươi chữa khỏi, sau đó quyền lựa chọn toàn bộ ở trên tay của chính ngươi.”

 

“Ca ca thực sự là giảo hoạt.” Phong Trảm Liêu nhào lên vai Phong Thược Hàm từ phía sau ôm lấy y tiến đến bên tai của y cười khẽ “Như vậy… Ca ca muốn lấy cái gì đến thưởng ta đây?”

 

“… Chính ngươi chọn đi.” Đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh tuy rằng trong lòng có loại dự cảm xấu thế nhưng Phong Thược Hàm như trước trả lời với đệ đệ nhà mình.

 

“Ca ca tự mình nói đó nha.” Phong Trảm Liêu vây quanh Phong Thược Hàm tay nắm chặt lại, trên mặt cười ấm áp như trước “Ta đây nhớ kỹ, ca ca sau đó không cho chơi xấu nha ~ ”

 

Phong Thược Hàm:…… Luôn cảm giác có một lời đáp ứng tìm đường chết gì không nên nói đâu…

 

【 hệ thống:… Mỗi lần dự cảm đều chậm nửa nhịp kí chủ đã hết thuốc chữa. 】

 

“Nếu như có thể lợi dụng ta…” Phong Thược Hàm mới đi chưa được hai bước âm thanh Túc Ngoan đã từ phía sau truyền đến “Nếu có giá trị lợi dụng, ta không ngại bị lợi dụng… Chỉ cần, có thể làm cho ta có giá trị bị lợi dụng.”

 

“Cứ quyết định như vậy đi.” Phong Thược Hàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn “Nếu gia nhập thì phải ngoan ngoãn nghe lời, Lục Mộc ngươi xem chừng cho hắn ăn cơm thật tốt.” Làm một trạch kỹ thuật, Phong Thược Hàm rất tinh tường thuộc tính đồng loại —— nếu như không có thiếp thân ‘Bảo mẫu’ mà nói y dám cam đoan dạ dày đáng thương của bánh bao mới gia nhập này gắng không nổi một tuần lễ dằn vặt.

 

Dù sao vẫn là một đữa bé, bất quá nói đi nói lại tại sao trước mắt mới thôi đồng đội nhà y đều là bánh bao đâu?

 

Có chút thắt tâm thở dài một hơi, Phong Thược Hàm không có chú ý tới treo móc ở trên người y Phong Trảm Liêu quay đầu lại cho Lục Mộc một cái 【 mặt mỉm cười】

 

Lục Mộc:……

 

Lục Mộc:……… Ta cảm giác mình tiếp nhận được một giá trị tràn đầy ác ý đến từ Đại thế giới ni.

Mới gia nhập thiếu niên Túc Ngoan nhìn bóng lưng Phong Thược Hàm cùng Phong Trảm Liêu đi xa, hơi nghi hoặc một chút đẩy đẩy kính mắt “Tiểu Mộc, ta thế nào cảm giác thật giống là lạ ở chỗ nào?” Đặc biệt là khí tràng giữa hai người kia cùng sát khí như có như không đến từ chính trên người Phong Trảm Liêu.

 

Lục Mộc yên lặng nuốt xuống một ngụm lão huyết năm xưa, bắt đầu khoái trá cùng Túc Ngoan phổ cập ghi chú điều một, hai, ba, bốn có liên quan đến khế ước.

 

Nói như thế nào thật vất vả ở dưới ma trảo của con quỷ súc Phong Trảm Liêu kia tìm được một đồng minh cùng nó nhận ác ý của thế giới, nếu không nói rõ ràng lúc đó bị Phong Trảm Liêu xử lý rồi nó muốn khóc cũng không nơi để khóc được không?

 

Tiếp nhận được điều một, hai, ba, bốn đồng đội mới:………

 

“Bọn họ, thật sự là huynh đệ sao?” Túc Ngoan nhíu mày.

 

Hoàn toàn không có phát giác Lục Mộc nghiêng đầu “Phải đi? Phong tiểu thúc cùng Liêu ca khi xuất hiện chính là bộ dáng quan hệ rất tốt như vậy, dù sao Liêu ca vẫn luôn gọi Phong tiểu thúc là ca ca a.”

 

Túc Ngoan suy tư, sau đó bị Lục Mộc gọi trở về “A Ngoan giới thiệu cho ngươi một chút u ~” Lục Mộc phất tay một cái gọi ra một, hai, ba, bốn con khô lâu “Đây là thủ hạ nhà ta, cái này là ba ba.” Nói xong nó hướng về phía Túc Ngoan nở nụ cười đáng yêu “Sau này có khung xương xinh đẹp nhất định phải để cho ta u, không thể phá hỏng nha.”

 

Túc Ngoan nhìn chăm chú vào nụ cười dường như không buồn không của Lục Mộc lo hồi lâu, đưa tay ra sờ sờ đỉnh đầu của nó trong mắt tràn đầy cảm giác sủng nịch chính mình không thể nhận ra “Được, sau này ta đều nghe tiểu Mộc, xin chỉ giáo nhiều.”

 

“Xin chỉ giáo nhiều.” Lục Mộc nghiêng đầu cười, bộ dáng đơn thuần hoàn toàn khắc vào trong con ngươi đen nhánh của Túc Ngoan khắc sâu dọa người.

 

 

9 bình luận về “Độc đương trọng lai 25”

Bình luận về bài viết này