Pháo hôi tuyêt sắc 34

Chương 34 : Mạt thế tang thi văn 05

Edit: Bánh Bao

Tác giả:  Hoài Sắc

 

Trước không nói Sài Lượng là một thẳng nam, huống hồ thô nhân như hắn cũng đừng hy vọng sẽ có lòng thương hương tiếc ngọc gì, Lâm Trạch này thuần túy chính là người mù đốt đèn uổng phí.
Sài Lượng ngay cả dư quang cũng không bố thí cho Lâm Trạch, ngược lại ánh mắt sáng lên, như cẩu cẩu thấy khúc xương, giọng điệu kích động, “Lão đại, cậu đây là thu mỹ nữ?”
Mạnh Tiêu Tiêu đã tự giác mà đứng ở bên người Cố An Tước, bộ dáng cô ta tuy rằng vẫn đề phòng, nhưng biểu hiện đó là hướng về mấy người Lâm Trạch.
Chờ tầm mắt rơi lên người Cố An Tước liền trở nên chuyên chú lại nhu hòa, tựa hồ đã hạ quyết tâm nào đó, ngay cả lời nói thô tục mang theo vài phần trêu ghẹo của Sài Lượng cũng không khiến cho cô để ý chút nào.
Cố An Tước không gật đầu, cũng không phủ nhận, chỉ nói câu, “Các cậu nhận thức nhau trước đi, về sau sẽ là đồng đội, thời gian ở chung còn dài.”
Nói lời này, ánh mắt hắn đảo qua ngọc bội treo trên cổ Lâm Trạch, tuy rằng thực nhanh liền dời đi, nhưng vẫn khiến trái tim Lâm Trạch co rụt lại, cơ hồ là theo bản năng mà giơ tay, nhanh chóng mà đem cổ áo lại hợp lại chặt.
Chờ phản ứng lại, không chỉ những người khác ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn lại đây, bản thân Lâm Trạch đều cảm thấy có chút mất mặt, đối mặt với Diệp Mính, hắn giống như đã hình thành bản năng, rõ ràng trong lòng ghen ghét đến ứa nước chua, rồi lại sợ đến phát run.
Sài Lượng cũng coi như đi theo bên người Cố An Tước một đoạn thời gian, tự nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của lão đại, còn không phải là bảo bọn họ đi qua bên cạnh mát mẻ trước sao?
Vì thế nói, “Kia hảo, tôi và……” Sài Lượng có chút xấu hổ mà sờ sờ cái ót, “Cái kia, mỹ nữ cậu xưng hô như thế nào a?”
Mạnh Tiêu Tiêu trầm mặc vài giây, tuy rằng cô ta không quá thích cùng người xa lạ giao lưu, nhưng rõ ràng Sài Lượng thoạt nhìn so với bộ dáng thánh phụ Bach Liên hoa trước đó thuận mắt hơn nhiều, “Mạnh Tiêu Tiêu.”
“Tôi gọi là Sài Lượng, về sau chính là người một nhà, a phi, một đội ngũ, quan tâm lẫn nhau ha.”
Sài Lượng vội vội vàng vàng giới thiệu xong liền túm Mạnh Tiêu Tiêu qua, trong miệng lải nhải, một bên cùng đội viên mới lôi kéo làm quen, một bên còn không quên hướng Cố An Tước vẫy tay, “Lão đại, chúng tôi đi lên xe chờ cậu trước.”
“Uy, tay cậu đặt ở đâu vậy, buông ra!”
“Ai nha, đều là người quen, đừng so đo như vậy chứ.”
“Ai cùng cậu là người quen, tôi nói nhanh chóng buông tay, tôi tự mình biết đi.”
“Uy uy uy, đang tốt làm chi đánh người a? Tôi còn không phải sợ cậu không thấy đường, đợi lát nữa không cẩn thận té ngã kiểu chó ăn phân rất khó coi.”
“Cô nãi nãi, xem như tôi sợ cậu, đừng nhéo a, buông tay buông tay, đau đau đau……”
“Hiện tại biết đau? Xứng đáng, cũng không nhìn xem tiện nghi của cô nãi nãi tôi dễ chiếm như vậy sao.”
Hai người cãi cọ ầm ĩ đi xa, ngẫu nhiên tiếng hô ai u hỗn loạn chứa đầy nước mắt chua xót cùng tiếng cười lạnh không nửa điểm mềm lòng.
Mạnh Tiêu Tiêu cùng Sài Lượng, hai người lợi hại nhất bên người Diệp Mính, rõ ràng chính mình đã trọng sinh, vì cái gì bọn họ còn hội tụ với nhau, chẳng lẽ lại muốn lặp lại vận mệnh kiếp trước sao?
Hắn cao cao tại thượng, chính mình thấp nhập bụi bậm.
Sao lại có thể? Tuyệt đối không được! Lâm Trạch lắc lắc đầu, nỗ lực đem những ý tưởng không thể hiểu được đó áp xuống, chờ chạm được ngọc bài đeo bên người, trong lòng hắn tức khắc có chút tự tin, ngay cả tứ chi đã lạnh băng cũng chậm rãi ấm lại.
Đúng rồi, chính mình còn có bàn tay vàng cường hãn.
Diệp Mính lại như thế nào? Hắn kiếp trước có thể có thành tựu như vậy, còn không phải bởi vì có linh tuyền trong không gian, hiện tại không đã giống, thứ này đã hoàn toàn thuộc về mình, lập huyết khế, cùng Diệp Mính không còn có một mao tiền quan hệ nào.
Hắn cho dù may mắn sống sót từ đàn tang thi, cũng chỉ là vận khí tốt thôi, đến bây giờ không phải cũng chưa thức tỉnh dị năng sao? Như vậy xem ra, Diệp Mính cũng chỉ là phế vật vô dụng mà thôi, căn bản đảo không dậy nổi sóng gió gì.
Nhiều lắm là bộ dáng xinh đẹp chút, nếu là tại trước mạt thế, khả năng còn sẽ có chút hiệp hội thích bề ngoài xem ở phần diện mạo ưu đãi hắn, nhưng đều tới loại thời điểm này rồi, một lòng chỉ nghĩ đến mạng sống, ai sẽ lại đi để ý bề ngoài.
Tựa như chính mình kiếp trước, vì chút bánh mì vừa cứng lại khó ăn, không thể không uốn thân với những lão đàn ông ghê tởm đó giường trên, thậm chí còn bị bọn họ coi như lễ vật đưa tới đưa đi, có khi gặp phải đam mê đặc biệt chơi đa dạng, còn gặp phải SM, rõ ràng trên người xanh tím đan xen, đau đến muốn chết, lại không thể không gượng cười, còn phải phối hợp rên rỉ ra tiếng.
Không có thực lực, nhưng có mỹ mạo, kết cục cuối cùng của Diệp Mính có thể nghĩ, nhất định so với chính mình còn thảm hơn đi? Lâm Trạch đột nhiên bắt đầu sinh ý niệm ác độc, thậm chí hận không thể lập tức có thể tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm vô cùng của Diệp Mính.
Hắn tâm tình tốt, giọng điệu tự nhiên vui sướng không ít, trên mặt càng thêm lộ ra tươi cười, trực tiếp nhìn về phía Cố An Tước, ý mời mười phần, “Diệp Mính, cậu không đi chung với bọn tôi sao? Bọn tôi đang định đến căn cứ quân đội ở thủ đô, trước mắt vòng phòng hộ nơi đó chắc hẳn tốt nhất quốc nội, lại còn có quân đội tuần tra.”
Thấy đối phương giống như không dao động, Lâm Trạch cắn răng, lại ném xuống miếng mồi, “Tôi nghe nói tiến sĩ Joy cũng được được bảo vệ tới quân đội căn cứ quốc gia, đang mang đội nghiên cứu chế tạo dược tề nghe nói có thể kích phát dị năng, hơn nữa đã lấy được tiến triển không nhỏ, nói không chừng sau khi cậu đến cũng có thể thức tỉnh dị năng.”
“Phải không?” Đây là câu đầu tiên Cố An Tước nói, vẫn là câu hỏi ngược ý vị không rõ, không chờ Lâm Trạch trả lời, hắn đã mở miệng lần nữa, “Cậu là đang ghét bỏ tôi không có dị năng? Cảm thấy tôi liên lụy cậu?”
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Cố An Tước, Lâm Trạch tự dưng có chút hoảng hốt, vội vàng xua tay, phủ nhận, “Cậu như thế nào lại nghĩ như vậy? Tôi sao có thể ghét bỏ cậu, bọn tôi là bạn bè a, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu, mạt thế có thể thức tỉnh dị năng tốt xấu gì cũng có năng lực tự bảo vệ mình.”
“Uy, tiểu tử mi có phải muốn chết hay không a? Như thế nào nói chuyện với đội trưởng như vậy.” thuộc hạ trung thành của Làm Lâm Trạch, Triệu Hổ tự nhiên đứng mũi chịu sào, hướng Cố An Tước quơ quơ nắm tay, giọng điệu tràn ngập ý uy hiếp, giống như Cố An Tước còn dám nói một chữ liền sẽ trực tiếp xông lên đem hắn đánh đến răng rơi đầy đất.
Hà Phi Phi cũng ra tiếng châm chọc nói, “Đội trưởng chỉ có lòng tốt thôi, cậu cho rằng bọn tôi thích đi chung với cậu a? Thật có năng lực như vậy, như thế nào tang thi đến gần nhất liền trốn về phía bên cạnh, ngày thường cọ tới cọ lui, thời điểm đào mệnh nhưng thật ra rất nhanh, đều hận không thể dùng tới bốn chân.”
Cô ta từ trước đến nay miệng lưỡi sắc bén, hơn nữa lại là nữ sinh, Diệp Mính trước kia cho dù có tức giận cũng không có khả năng động thủ với cô ta, nhiều nhất trào phún lại vài câu, dưới sự cố ý vô tình châm ngòi của Lâm Trạch, quan hệ hai người có thể nói là đã tới đỉnh điểm của sự bùng nổ.
Bởi vì Lâm Trạch, vốn dĩ ấn tượng của Hà Phi Phi đối với Diệp Mính đã thấp đến đáy cốc, nhưng cô ta đồng thời cũng là hội viên thâm niên của hiệp hội nhan khống, cho nên Cố An Tước vừa ra sân khấu kỳ thật cũng xoát không ít điểm, độ hảo cảm đã sắp đến ranh giới thần tượng, bây giờ lại thẳng tắp giảm xuống như ngồi thang máy.
Quả nhiên vẫn là Diệp Mính chọc người chán ghét kia, Hà Phi Phi nghĩ như vậy, rồi trong lòng lại ẩn ẩn có một tia thất vọng, tựa hồ người nọ không nên là cái dạng này.
“Còn cùng hắn vô nghĩa cái gì, nhanh chóng, xin lỗi đội trưởng bọn tôi.”
“Bọc mủ ngay cả dị năng cũng chưa thức tỉnh, cũng không biết xấu hổ lên mặt như Thiên Vương lão tử, thật đúng xem bản thân là cọng hành?”
“Đội trưởng, tôi xem tiểu tử này chính là trí nhớ không tốt, bọn tôi thay cậu giáo huấn hắn.”
Mấy đội viên còn lại hiển nhiên cũng rất ư bất mãn, Lâm Trạch chờ bọn hắn mắng thêm vài câu, cảm giác trong lòng thoải mái hơn mới mở miệng ngăn lại, “Được rồi, các cậu đều nói ít vài câu, Diệp Mính cũng không phải cố ý.”
“Nếu tôi lý giải không sai, ý tứ của cậu chính là mặc kệ có hay không thức tỉnh dị năng đều không sao cả đúng không?” Chờ trận này khôi hài trước mắt diễn xong rồi, Cố An Tước mới câu môi cười nói, trong mắt mang theo chút ý vị trào phúng.
Lâm Trạch theo bản năng gật đầu, “Đương nhiên, mạt thế mọi người vốn dĩ nên giúp nhau trông coi, như vậy mới có thể sinh tồn tiếp, lực lượng đoàn thể luôn cường đại hơn một người.”
Lâm Trạch suy đoán Cố An Tước muốn ly gián quan hệ của hắn cùng đội viên, dù sao tiểu đội Lôi Đình có hai người thường không thức tỉnh dị năng.
Chính hắn khẳng định hy vọng bên cạnh đều là cường giả, nhưng nếu nói trắng ra như vậy, khẳng định sẽ làm người thường thất vọng buồn lòng, thậm chí ảnh hưởng đến lực ngưng tụ của đội ngũ. (nghĩ là khả năng chiêu gọi)
Vì thế liền thuận thế lợi dụng vấn đề của Cố An Tước, lộ ra biểu tình cực kỳ thành khẩn, ánh mắt chân thành, còn thể hiện sự thiện lương của chính mình.
Kỳ thật thuần túy là Lâm Trạch tự mình suy nghĩ nhiều, Cố An Tước căn bản không có mục đích gì, chỉ là tò mò bộ não mưu trí của thánh phụ, sao có thể làm được lòng mang thiên hạ, xá mình cứu người, thương sinh làm trọng đâu?
Hắn chỉ nhẹ sách một tiếng, giơ tay che mắt, trong giọng nói chứa vài phần ý cười, “Cậu giác ngộ ngược lại rất cao, cũng không biết thiện tâm như vậy tại mạt thế có thể duy trì bao lâu?”
A, nói thật dễ nghe, nhưng mạt thế không thiếu nhất chính là phản bội cùng tranh đoạt, đều không phải tất cả mọi người ai cũng hiểu được tri ân báo đáp, cái gọi là nhất thời hảo tâm, đổi lấy có lẽ là hủy diệt bằng đại giới.
Lâm Trạch sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên nghe hiểu ý trào phúng trong lời nói của Cố An Tước, hắn vốn dĩ cũng không tính sắm vai Bach Liên hoa bao lâu, thuần túy là hiện tại thực lực hữu hạn, muốn mời chào thêm chút nhân tài mà thôi.
Câu nói kia vừa nói ra, thật giống như đang dựng bức tường cách đó không xa, liền chờ hắn khi nào đụng phải, không nói đầu rơi máu chảy, ít nhất phải dính bụi đầy mặt, nan kham đến hận không thể chui vào hầm ngầm.
“Nếu các cậu đều nói như vậy, tôi cũng không có khả năng thấu lên tự tìm mất mặt, dù sao tôi cũng không tính toán đến căn cứ quân đội, vậy đường ai nấy đi đi, tôi sẽ không nói gặp lại, các cậu chắc hẳn không muốn thấy tôi đúng chứ.”
Nói xong lời này, không chờ mày Lâm Trạch giãn ra, Cố An Tước liền lại ác liệt mà bồi thêm một câu, “Bất quá duyên phận loại chuyện này là trời cao xếp đặt, nói không chừng khi nào đó chúng ta lại gặp mặt, đúng không? Lâm đội trưởng.”
Xưng hô này mang theo chút ý vị trêu chọc, so với những vấn đề không thể hiểu được trước đó, thái độ tựa hồ muốn tốt hơn không ít, nhưng trong lòng Lâm Trạch đã sớm rối rắm thành một đoàn, nào còn cười được, có thể gượng chống đỡ, khô cằn phụ họa vài câu đã xem như tốt.
Cố An Tước hiển nhiên cũng chơi đủ rồi, tiêu sái mà phất tay xoay người, “Chúc các cậu thuận buồm xuôi gió, mọi người có thể bình an đến căn cứ quân đội là tốt nhất.”
Câu nói cuối cùng kia tựa hồ có chút dư thừa, vài người đi theo bên cạnh Lâm Trạch đều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không rõ Cố An Tước là có ý tứ gì.
Chẳng lẽ nói trên đường đến căn cứ quân đội sẽ có nguy hiểm gì? Hay là nói trong đội ngũ sẽ thiếu vài người?
“Đội trưởng, tiểu tử Diệp Mính kia quả thực quá đáng giận, cậu nghe một chút câu kia của hắn là đang  nói cái gì, giống như nguyền rủa.” Nam trung niên đầu đinh, trên mặt còn có vết sẹo lộ ra biểu tình oán giận, khó thở mà chỉ trích.
Hà Phi Phi nhíu mày, theo bản năng cãi lại, “Hắn nói cũng là sự thật, mạt thế vốn dĩ liền nguy cơ tứ phía.”
“Phi Phi, cậu như thế nào nói thay Diệp Mính như vậy? Cậu sẽ không phải coi trọng tiểu bạch kiểm kia đi?”
Triệu Hổ tính thẳng thắn, xưa nay có cái gì thì nói cái đó, cũng không giữ được cảm xúc, sau khi nghe Hà Phi Phi mở miệng theo bản năng hỏi lại một câu, sau đó có chút buồn bực nói, “Bất quá nói lại, Diệp Mính giống như thay đổi không ít, vừa rồi dựa gần, tôi ngửi được trên người hắn giống như có mùi máu tươi thực nồng.”
“Làm ơn, kia thực bình thường, nếu thay thành cậu đi lăn một vòng trong đàn tang thi cũng sẽ dính lên rất nhiều máu.”
Nói chuyện là một cô gái tuổi trẻ buộc đuôi ngựa, bộ dáng thanh tú, đồ thể thao trên người đã có rất nhiều vết bẩn, thoạt nhìn xám xịt, đôi mắt lại sáng đến kinh người.
Cô ta vừa nói chuyện vừa giơ tay khẽ kéo Lâm Trạch một phen, gấp không chờ nổi mà trưng cầu ý kiến, “Đúng không đội trưởng?”
“A?” Lâm Trạch bỗng nhiên hoàn hồn, theo bản năng lên tiếng, “Làm sao vậy? Cậu đang nói chuyện với tôi sao?”
“Đội trưởng cậu như thế nào lại thất thần? Bọn tôi đang nói Diệp Mính đâu, tên kia nói chuyện cũng quá chọc người ghét, rõ ràng lớn lên rất soái.”
Cô gái thanh tú bĩu môi, trong giọng nói có chút tiếc nuối nhỏ, quả nhiên là không thể lưỡng toàn sao? Rõ ràng có gương mặt đẹp như vậy, lại ác liệt đến làm người giận sôi.
“Tôi xem a, hắn cũng chỉ biết chơi múa mép khua môi ra vẻ ta đây, nói ngược lại nhẹ nhàng, giống như bản thân rất lợi hại, nếu thật gặp phải tang thi không chừng sợ tới mức tè ra quần, kêu cha gọi mẹ đâu.” Triệu Hổ cũng xen mồm nói.
“Tới, tôi diễn diễn cho các cậu, nhìn xem giống không, cứu mạng a, tôi không muốn chết, cứu cứu tôi, mẹ ơi, đừng đuổi theo tôi……” Nam đầu đinh bóp giọng nũng nịu mà ồn ào, còn một bên làm ra tư thái lung tung quơ quào cùng tránh né, tức khắc làm người chung quanh đều nhịn không được bật ra tiếng cười.
“Ha ha ha, Đông Tử, cậu này diễn căn bản không phải là một cô gái sao, dứt khoát kêu yamete (đừng mà) là được.”
Mấy người cậu một lời tôi một câu, như hoàn toàn đem Diệp Mính trở thành trò cười, Lâm Trạch lại trước sau thất thần.
Bóng dáng Cố An Tước chậm rãi biến mất, thẳng đến thành một mảnh trong sương mù dày đặc mơ hồ, rõ ràng đã đi rồi, trong lòng Lâm Trạch lại cảm giác như là u ám chiếm cứ một đoàn thoát ra không được, áp lực vô cùng.

8 bình luận về “Pháo hôi tuyêt sắc 34”

  1. Sao bọn này không nghi ra vài điều nhở
    1/ Diệp tại sao lại có thể thoát ra từ vòng tang thi?
    – Bị tang thi vậy, bộc phát dị năng, thoát khỏi vòng vây, nhưng cũng có chỗ hở, mới bộc phát dị năng thì năng lực không thể nào nghịch thiên như thế được, còn chưa tính tới phải làm quen với dị năng nữa
    – Được người nào đó cứu xong phất tay bỏ đi, cái này không hợp lắm, giờ là mạt thế, còn ai quan tâm người khác, muốn sống thôi cũng khó lắm rồi, cũng có ngoại lệ như cường giả rảnh tay cứu hay quả nào đó hám giai.
    – Bị tang thi quào trúng, trở thành tang thi, có ý thức, cái này là hợp nhất, ví dụ xin tham khảo mạnh cô nương
    2/ Vì sao người bên cạnh Diệp lại gọi anh là lão đại
    – Thực lực
    – Sùng bái
    – Si hán
    – M
    3/ Ờm, mọi người tự nghĩ đi :v

    Đúng là lão đại não bò thì đàn em cũng giông giống mà, như thế mà không nghĩ ra, có phải là thanh niên thời đại online, tiểu thuyết đầy trời không thế -_-+

    Đã thích bởi 1 người

      1. Còn nhiều lỗ hỏng lắm đó, tui đọc mà tức giùm nvc luôn, đám pháo hôi IQ thấp, thấp điên cuồng, pháo hôi nhà ngta hơi nghi hoặc là đớp thính trả đủa nam chính, bọn này thì sao, ha ha, tự-tìm-đường-chết

        Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này